Home » Tin Shock
"Thật là ích kỷ khi có thể vui thích với tuyết rơi ở Sa Pa"?
Sa Pa hai hôm nay đang là tâm điểm của cư dân mạng khi nhiệt độ xuống thấp khiến tuyết rơi dày. Rất hiếm khi hiện tượng tự nhiên kỳ thú này xuất ngày nay Việt Nam, thành thử cũng không có gì khó hiểu khi hai ngày qua, tuyết rơi tại Sa Pa đã đem lại cho giới trẻ sự nao nức, mê mệt.
Người san sẻ hình ảnh, người cập nhật thông báo, thậm chí còn có nhiều nhóm bạn tức khắc khăn gói lên Sa Pa ngắm tuyết. Sẽ không có quá nhiều điều để tranh luận phải ai cũng nhìn hiện tượng này theo một hướng tích cực. Thế nhưng, vẫn có những người bỗng quay ra chê trách việc giới trẻ yêu thích, náo nức với tuyết rơi tại Sa Pa là ích kỷ, hẹp hòi, vì mê tuyết mà... Quên đi sự khốn khó của người dân Sa Pa (!?)."Giấc mơ tuyết trắng"
có nhẽ không hề quá lời khi nói rằng, được ngắm tuyết rơi là giấc mơ của rất rất nhiều đứa ở một sơn hà nhiệt đới, nhất là những người trẻ. Sự thèm khát khi được nhìn ngắm cả khu phố trải dài trong một màu trắng, hích khi bọn trẻ con Tây nhảy nhót, ném nhau, nặn đủ thứ với cái thứ tuyết trắng đấy thật sự là một cảm giác ước ao đến… bất lực. Không biết có bao lăm người từng mở ngăn đá tủ lạnh, cào lấy cào để thành tủ để nắm chặt trong tay một nắm tuyết tủ lạnh cho thỏa cơn mơ mộng. Mong ước đó bám dằng dai đến mức, dù sau này bạn bè có đi nước ngoài về kể lại là tuyết bẩn lắm, chẳng béo bở gì đâu, thì vẫn cứ ao ước được một lần nhìn thấy tuyết, được chơi cho thỏa những gì mình đã thấy trên ti vi.
Một trong những hình ảnh tuyệt đẹp về cảnh tuyết rơi tại Sa Pa ngày 15/12. (Ảnh: Dũng Zyo).
Vậy thành thử, mỗi năm vào mùa đông lạnh, chúng ta lại có lề thói hướng về Sa Pa, nơi tuyết có khả năng rơi nhất. Báo chí cũng đưa tin ngày này qua ngày khác, cũng cùng chờ đợi Sa Pa có tuyết: hôm nay Sa Pa lạnh lắm nhưng chưa có tuyết, hôm qua Sa Pa lạnh hơn hôm nay những vẫn chẳng thấy tuyết đâu cả, ngày kia Sa Pa sẽ lạnh kỉ lục và chắc là sẽ có… băng đọng. Và cứ năm nào, tuyết rơi, dù chỉ là một nhúm thôi, các bạn trẻ vẫn náo nức kéo lên Sa Pa để được tận mắt nhìn thấy "một nhúm" đấy, được nhìn thấy tuyết thật sự từ trên trời rơi xuống chứ không phải là cào từ tủ lạnh ra. Đó là một cảm giác diệu kỳ, tựa như một giấc mơ thành sự thực.Ấy vậy nên, bữa qua, khi Sa Pa tràn ngập trong tuyết trắng, các bạn trẻ đã đổ dồn lên thị trấn mù sương chỉ để tận hưởng cảm giác "giấc mơ có thật" của mình. Một động cơ hoàn toàn tinh khiết và chẳng chút xấu xa.
Thế nhưng, ngay thức thì có những ngôn ngữ dõng dạc vang lên: vì sao lại có thể hân hoan, huých đến thế trước cảnh tuyết rơi - một hiện tượng thiên nhiên khắc nghiệt, mang lại bao nỗi lo cho người dân vùng núi???
Giấc mơ tuyết bỗng biến thành... Bổn phận tuổi trẻ
Người viết không biết những người đặt ra cái suy nghĩ: "Lên núi ngắm tuyết có nghĩ đến người dân vùng cao không?" có thật đang nghĩ đến người dân vùng cao? Không biết khi viết ra những dòng đó, những người đấy đang ở đâu? Trên vùng núi cao giúp xây chuồng cùng người dân cày, hay cũng đang nằm trong chăn ấm, giãy giụa bên ly cafe sốt dẻo và thở ra vài câu cho giả tảng hơn người? Tôi đồ rằng họ ở vế thứ 2.
Bức ảnh của cô bạn này, trong giây lát hoan hỉ vì lần trước hết thấy tuyết rơi tại Việt Nam này, thậm chí đã bị lôi lên một forum và bị dành cho những nhận xét "ích kỷ, vô tâm".
Tạm gác qua việc họ có thật sự nghĩ đến người dân vùng cao hay không mà hãy nói đến chuyện, vì sao ngắm tuyết lại trở thành một khuyết điểm kinh khủng như vậy? Theo lý luận họ đưa ra, niềm vui của các bạn chỉ là niềm vui nhỏ, trong khoảnh khắc. Nhưng đằng sau cảnh tuyết rơi kia là nỗi lo lớn của người nông dân. Chưa có tuyết, chỉ cần vào mùa đông thôi, người dân vùng núi đã phải chống chọi với cái lạnh thấu xương. Gia súc rét quá có thể chết. Nước đóng băng nên có thể không gieo trồng nổi thứ gì... Đừng nói là lại còn lạnh đến mức có tuyết.Nên niềm vui của bạn "thật là ích kỷ, thật là vô tâm và đáng buồn làm sao"!?
Nhưng thế thì có lẽ nào, một nửa trái đất còn lại, họ cũng cần phải buồn bã và ủ rũ thay cho người dân cày khi tới mùa tuyết rơi hàng năm? Họ đừng có hòng mà trông ngóng, đón chờ những bông tuyết trước tiên của mùa đông rơi xuống?
Cũng là nhòm một vấn đề, vì sao chỉ luôn nhìn vào những khía cạnh thụ động, thậm chí là cầm tìm ra bằng được điểm thụ động mà xâu, mà bới móc? tại sao không nhìn nó - như đúng bản tính sự việc. Rất đơn giản, tuyết rơi một hiện tượng tự nhiên hiếm có, kì thú ở một giang san nhiệt đới như Việt Nam. Và việc người ta à ồ lên thú, đổ xô đi ngắm nhìn nó, quả thật rất dễ hiểu, rất đúng tâm lí. Đừng bắt họ phải nhìn tuyết rơi bằng lăng kính và ý kiến đạo đức giả tạo.
Thậm chí, báo chí của ngày hôm kia và cả ngày bữa qua nữa, đều rộn rã đưa tin, khách du lịch đổ xô lên Sa Pa để ngắm tuyết. Tàu từ Hà Nội lên Lào Cai kín sạch chỗ vì dân tình kéo nhau đi ngắm tuyết.
Người dân Sa Pa cũng nhờ vậy mà có những mặt lợi. Sa Pa cũng vì thế mà được lợi, kích cầu du lịch. Còn mong gì hơn ở một địa điểm sống bằng ngành du lịch như thế.
Vậy đó, cái gì cũng có nhiều mặt. Sẽ thật khiên cưỡng và giả tạo khi bắt giới trẻ hay bất kì một vị khách du lịch nào đó, phải chùn bước tiến lên Sa Pa ngắm tuyết rơi, phải rụt rè không dám post lên trang FB cá nhân chủ nghĩa tấm ảnh vui đùa với tuyết, chỉ vì những ngôn ngữ dõng dạc của các anh hùng bàn phím, bảo họ rằng: "Sao vô tâm và ích kỷ thế".
Và thật ra, nếu suy luận theo kiểu các anh hùng bàn phím này thì ví như mỗi lần trời nóng, đi biển, ta cũng không được tán dương là biển đẹp biết mấy, sóng đẹp biết mấy vì dễ thường ta không nghĩ đến những người ngư gia khổ sở mỗi dịp bão lũ về? Hay mỗi khi đắp chăn ấm, ta không được nói rằng ôi chăn ấm quá vì còn nhiều người ở ngoài kia không có chăn đắp?
Không các bạn ạ, một lời nói không thể làm người khác sống sung sướng hơn, một niềm vui cũng không thể làm người khác khổ sở hơn. Ai cũng hiểu điều đấy nên thay vì ngồi trên mạng chê bai người khác như các bạn, họ đi ra ngoài và làm những việc thiện thật sự cho những người kém may mắn hơn mình.
Và bạn có biết không? Rất nhiều trong số những người đang vui mừng vì thấy cảnh tuyết rơi kia, vào một lúc này, họ đang đi gửi tiền ủng hộ đồng bào miền Trung lũ lụt; vào một lúc khác, họ lại đang đi gom nhặt áo quần ấm cho trẻ con vùng cao. Ở phút chốc này, họ sứ phấn khích khi nhìn thấy tuyết. Nhưng ở phút giây khác, họ cũng sẽ biết động lòng khi nhìn thấy những đôi chân trần trong giá rét. Có buồn, có vui; có vô tư cười đùa - có cay mắt cảm động... Đó chẳng phải là những xúc cảm rất tự nhiên trong cuộc sống hay sao?
Một phút vui, hân hoan thuần khiết vì hiện tượng thiên nhiên lạ - không thể là thứ để có thể đánh giá phẩm chất, tư cách của họ.
Xin mượn lời của anh Trương Anh Ngọc - Bình luận viên thể thao nức tiếng của Việt Nam, cũng đã đăng một status trên Facebook riêng miêu tả quan điểm của mình:"Mình nhớ có lần đi uống rượu với mấy người bạn cực thân, cao hứng đưa cái ảnh chụp cả chục chai rượu ngoại lên Facebook, bị mấy bạn vào nói cho một hồi, kiểu "quần chúng. # Mình còn đói khổ, bão đang tàn phá bao lăm ngôi làng, mà sao anh ăn chơi phè phỡn vô cảm thế". Mình cảm thấy thật xấu hổ ,vì nhẽ hồi xưa học môn giáo dục công dân, mình làm việc riêng, không nghe lời thầy giảng.
Mình chỉ muốn nói các bạn ấy một điều, rằng cuộc sống phải trôi và chúng ta phải sống, bất kể điều gì có xảy ra đi chăng nữa. Chỉ trích những người tìm cách có được niềm vui (một cách chân chính, không ăn trộm ăn cắp của ai) trong thời buổi tao loạn và thiếu giá trị quy chiếu này, trong khi nhiều người khác còn đói khổ, không phải là một cách hay.
Hãy làm những việc khác hữu ích hơn đi..."
Đừng lôi đạo đức ra làm chuẩn cho giấc mơ
Người viết đoán là trong thế cuộc mỗi người, có nhẽ ít ra một lần được hỏi câu: "Nếu có một điều ước, bạn sẽ ước gì?". Vậy thì, bạn nghĩ sao về câu đáp: "Em mơ ước sẽ không còn chiến tranh, sẽ không còn nghèo khó, cả thế giới tràn trề trong tình"? Một câu trả lời hoàn hảo, vị tha và nhân đức, đúng không? Nhưng cớ sao người ta vẫn chê, vẫn lắc đầu nói giả tạo?
Đó là vì chúng ta đều hiểu thấu lẫn nhau. Chúng ta đều hiểu rằng, trong mọi trường hợp, chúng ta sẽ đặt ích của bản thân và những người xung quanh lên trước nhất. Không phải người viết đang cổ súy cho lối suy nghĩ ích kỷ, nhưng thôi nào, trừ những người thật sự là những vị thánh sống, còn lại, cả thảy chúng ta đều là kẻ thông thường. Chúng ta phải ăn, uống và mỗi người lại theo đuổi một chuẩn mực đạo đức của riêng mình.
Chuẩn mực của người này có thể là mỗi khi có người cần viện trợ, họ lại tìm cách chuyển tiền cho người ta từ xa, sau đó tiếp đi làm và kiếm tiền để có cơ hội giúp người khác. Chuẩn của người kia lại là xin nghỉ làm, nghỉ việc để dự những buổi đi tình nguyện, trợ giúp người nghèo. Chuẩn mực của người nọ lại đơn giản chỉ là sự rung cảm, yêu với những số khổ sở hơn mình. Không một ai có thể so sánh được chuẩn mực của mọi người với nhau để đánh giá hơn thua. Một người chẳng nói gì, im lặng trước những mảnh đời thiếu may mắn thỉnh thoảng lại là người xót xa nhiều hơn một kẻ suốt ngày nói ra rả làm từ thiện này kia nhưng trong bụng lại chẳng có chút cảm giác gì.
Những dấu chân hoan hỉ của khách du lịch may mắn lên Sa Pa đúng dịp tuyết rơi. (Ảnh: Dũng Zyo).
Theo: kenh14
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét